Chương 5: Trốn Tránh

Nhiếp Thanh Châu phát hiện, ngoài mái tóc vàng hoe, năm cái lỗ tai, giấu tiền ở nội trú, đôi giày hôi thối nửa năm không giặt, căn nhà nửa năm không dọn dẹp, những “bất ngờ” mà chủ nhân cũ của cơ thể này chuẩn bị cho anh vẫn còn nối tiếp không ngừng. Chỉ có anh không nghĩ ra, chứ không có gì người này không làm được.

Buổi tối, khi cố gắng ôn lại bài vở cấp ba để hoàn thành đống bài tập chất như núi, anh luôn không thể nào tập trung được. Toàn thân khó chịu, nhưng lại không biết khó chịu ở đâu, như thể có một đàn kiến đang chạy ngang chạy dọc, khai phá lãnh thổ trong cơ thể anh.

Ban đầu anh còn tưởng là do đã quá lâu rồi không học hành gì nên đầu óc thoái hóa, đang lo lắng không biết có hoàn thành được mục tiêu top năm mươi của khối hay không, ai ngờ anh lục tìm trong ký ức của “Nhiếp Thanh Châu” và kinh ngạc phát hiện thằng nhóc lớp Mười này lại còn hút thuốc?

Anh khó chịu như vậy không vì lý do gì khác, chính là lên cơn nghiện thuốc.

Khi sự thật này ập vào đầu, Nhiếp Thanh Châu lập tức ném bút, đẩy bàn đứng dậy, chỉ muốn chửi cho thằng nhóc hư hỏng đủ mọi thói hư tật xấu này một trận tơi bời. Khổ nỗi người này không biết đang ở đâu, mà với độ mỏng manh của bức tường này, một khi anh chỉ tay lên trời chửi bới thì chắc chắn là đang hát cho hàng xóm láng giềng nghe.

Nhiếp Thanh Châu kìm nén cả bụng cơn tức, mặc áo khoác đi ra đường chạy bộ.

Trước đây ai quen biết Chu Bân cũng đều phải khen anh tốt tính. Anh không thích xung đột với người khác, dù tức giận cũng cố gắng nói năng lý trí, lịch sự, để tránh làm tổn thương người ta.

Nhưng người tốt tính cũng có lúc không kìm nén được, thật sự không kìm được thì anh đi chạy bộ, chạy từng vòng từng vòng cho đến khi tâm trạng bình tĩnh lại. Lần nhiều nhất, anh chạy một mạch mười cây số, mệt lả người, hôm sau xin nghỉ không đi làm.

Đêm đầu thu ở Thường Xuyên yên tĩnh và mát mẻ. Thành phố nhỏ này không có sự phồn hoa của những thành phố lớn với đèn hoa rực rỡ, người xe tấp nập, cửa hàng cũng nhỏ, đường phố cũng hẹp, cây xanh ven đường um tùm. Ánh đèn sáng rực nhưng tỏa ra rời rạc, trong tầm mắt lướt nhanh của Nhiếp Thanh Châu, tất cả nhập nhòa thành một vầng sáng mông lung, tựa dải ngân hà đang tụ hội quanh người anh.

Nơi anh ở địa thế cao, nên anh gần như vừa thả dốc vừa ngắm cảnh đường phố. Gió biển ẩm ướt thổi tới, anh như muốn cưỡi gió bay lên, cứ thế bay ngày càng cao, vút vào đường chân trời hòa làm một với biển cả.

Nhưng cơn nghiện thuốc không ngừng cuộn trào như một quả tạ chì buộc vào chân anh, chốc chốc lại “cạch” một tiếng kéo anh trở lại mặt đất.

Cái tên “Nhiếp Thanh Châu” rảnh rỗi toàn gây chuyện này, những thứ khác thì thôi đi, mới tí tuổi mà bày đặt hút thuốc cho ngầu? Không biết thứ này hại sức khỏe lắm à?

Cả đời này anh chưa từng đụng đến thuốc lá, vậy mà bây giờ lại phải bắt đầu cai thuốc?

Nhiếp Thanh Châu suy nghĩ kỹ lại, anh cũng chưa từng nhuộm tóc, chưa từng xỏ lỗ tai, chưa từng trộm tiền, càng chưa từng bị tát. Mớ hỗn độn mà chủ cũ để lại nhiều vô kể, nợ nhiều đâm ra chẳng thấy lo, thêm một chuyện này cũng không thấm vào đâu.

Anh không khỏi thở dài một tiếng, quay đầu nhìn sang tiệm tạp hóa bên cạnh. Những bao thuốc lá sặc sỡ trên quầy như những viên kim cương lấp lánh, làn khói trắng lượn lờ tỏa ra từ đầu ngón tay của mấy ông chú xung quanh, đầy mùi vị quyến rũ.

Quyến rũ cái con khỉ!

Nhiếp Thanh Châu che mắt, bịt mũi, quay đầu chọn một con đường vắng người, quay ngược lại chạy về nhà, định dùng ý chí để vượt qua cơn nghiện thuốc.

Tục ngữ có câu, “phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí”. Anh chọn một con đường vắng người chạy về nhà, hai bên đường đều là những con hẻm sâu hun hút, ngay cả đèn đường cũng lác đác vài ngọn. Ai ngờ chạy được một lát, đột nhiên có một đám người xông ra từ con hẻm phía trước. Đám thanh niên đó mặc quần áo sặc sỡ, tóc tai cũng sặc sỡ, vai và tay xăm trổ rồng phượng, nhìn là biết không phải hạng người tử tế.

Tên đi đầu quấn một miếng băng gạc trên đầu, vừa gầy vừa lùn, gò má nhô cao, tướng đi hai hàng rất rõ. Hắn ta xách một cây cơ bi-a không biết chôm ở đâu, nhìn thấy Nhiếp Thanh Châu thì trừng mắt, vô thức lùi lại một bước.

“Nhiếp Thanh Châu?”

Nhiếp Thanh Châu ngẩn người, lập tức triển khai tìm kiếm khẩn cấp trong đầu. Một đống chuyện lộn xộn như những hạt đậu đổ tung, chạy loạn khắp tâm trí anh. Chỉ trong nháy mắt, sắc mặt anh thay đổi liên tục, đen kịt không thể nhìn nổi.

Nói một cách ngắn gọn, vết thương quấn băng gạc trên đầu gã này là “thành quả” của “Nhiếp Thanh Châu” tuần trước. “Nhiếp Thanh Châu” thường ngày theo một “đại ca” tên là Trương Khiển, gã trước mặt là đàn em của kẻ thù không đội trời chung với Trương Khiển, hai bên đã đánh nhau rất nhiều lần.

Tin tốt là, gã này một mình đấu với “Nhiếp Thanh Châu” chỉ có nước ăn đòn; tin xấu là, gã này bây giờ dẫn theo một đám người, mà Nhiếp Thanh Châu hiện tại thì lại hoàn toàn không biết đánh nhau.

Gã băng đầu trước mặt rõ ràng cũng nhận ra điều này, sau khi vô thức lùi lại một bước, mắt hắn lập tức sáng lên, giơ cây cơ bi-a chỉ vào Nhiếp Thanh Châu nói: “Thằng nhãi mày hôm nay rơi vào tay tao rồi, anh em, đánh cho tao!”

Nhiếp Thanh Châu cũng không nhiều lời, quay đầu bỏ chạy, vừa chạy vừa nghiến răng nghiến lợi.

Người trước trồng cây, người sau hưởng bóng mát, người trước đào hố, người sau rơi xuống hố. Quan trọng là anh còn không biết người trước rốt cuộc đã chuẩn bị cho mình bao nhiêu cái hố, trèo ra rồi lại rơi vào, trèo ra rồi lại rơi vào, vô cùng vô tận.

Trên con đường nhỏ vắng vẻ này, tiếng bước chân đuổi theo phía sau vang lên đinh tai nhức óc, giọng nói hưng phấn của bọn chúng khiến anh hoàn toàn có thể tưởng tượng ra cảnh mình bị bắt lại sẽ phải chịu một trận đòn tàn bạo như thế nào. Nhiếp Thanh Châu tìm kiếm trong ký ức của vị “cựu vua đào hố” này, xem phải đối phó với tình huống này như thế nào.

“Tay bôi chút phấn… cán cuốc không dễ tuột… đánh nhau thì cởi áo để tránh bị trùm đầu… Toàn là cái quái gì thế này! Hóa ra cậu ta chỉ biết đánh chứ không biết trốn à?”

Nhiếp Thanh Châu tức giận trong bất lực, lúc quan trọng chẳng có chút tác dụng nào!

May mà tố chất cơ bản của cơ thể này vẫn còn. Anh chạy như bay, sau khi rẽ qua một góc cua, nhân lúc họ chưa đuổi kịp, anh trốn vào một con hẻm hẹp chất đầy hàng hóa ven đường.

Anh men theo tường, khó khăn lắm mới chen vào phía sau đống hàng, bất ngờ nhìn thấy một đôi mắt đen láy.

Hạ Nghi đứng trong con hẻm, cô mặc chiếc áo hoodie màu xám lúc sáng, tay áo xắn đến khuỷu tay, lạnh lùng nhìn anh.

Nhiếp Thanh Châu đứng sững tại chỗ, lắp bắp nói: “Cậu… sao cậu lại ở đây?”

Chưa đợi được Hạ Nghi trả lời, đã nghe thấy tiếng bước chân của một đám người vọng lại từ con đường bên ngoài, có người nói: “Hạ Nghi đâu? Chạy đi đâu mất rồi? Đuổi theo một con bé mà cũng để lạc à?”

Nhiếp Thanh Châu nhìn Hạ Nghi, Hạ Nghi nhìn Nhiếp Thanh Châu. Một lát sau Nhiếp Thanh Châu cười cười: “Trùng hợp thật, tôi… tôi cũng vậy.”

Hạ Nghi dời mắt đi, quay người đứng áp sát tường, trốn vào bóng của thùng hàng. Nhiếp Thanh Châu dựa lưng vào thùng hàng cũng trốn trong bóng tối, hạ thấp giọng hỏi cô: “Cậu gặp rắc rối gì à? Sao bọn họ lại đuổi theo cậu?”

“Mày cũng giỏi nhỉ, sau chuyện lần trước Vu Lão Tam đã nói rồi, bảo đàn em thấy Hạ Nghi và em trai nó thì phải tránh xa. Mày còn dám đi gây sự với em trai nó à?”

Hạ Nghi không trả lời, ngược lại những người bên ngoài đã bắt đầu nói chuyện. Đối diện đầu hẻm là một cột đèn đường, ánh sáng đèn đường chiếu những bóng người qua lại trên đường lên bức tường đối diện, như đang diễn một vở kịch múa rối bóng. Nhiếp Thanh Châu quay đầu nhìn, trong ánh sáng vàng mờ ảo, năm sáu bóng người lảo đảo, một bóng người ân cần đưa tay ra, dường như đang châm thuốc cho người khác.

“Trán thằng em nó có ghi bốn chữ ‘em trai Hạ Nghi’ đâu, trên đường đi có một thằng què, mọi người trêu nó, đùa giỡn chút thôi mà! Kết quả là Hạ Nghi xông lên đánh em, làm em mất mặt trước mặt bao nhiêu người, em phải trả lại nó chứ! Em biết Vu Lão Tam nhát gan sợ con bé này, nên mới đến tìm anh mà.”

“Mày cũng biết mất mặt à, bao nhiêu người chặn một con bé lớp Mười, tao nói cho mày biết, không có lần sau đâu đấy.”

Nhiếp Thanh Châu quay đầu nhìn Hạ Nghi, Hạ Nghi chạm mắt với anh. Trong không gian chật hẹp, cánh tay họ chạm vào nhau, anh cảm thấy cơ thể cô căng cứng, như một con thú hoang đang trong trạng thái phòng thủ.

Anh nghĩ, trong đầu cô chắc không phải đang suy nghĩ những thứ anh vừa nhìn thấy trong ký ức của “Nhiếp Thanh Châu” chứ? Làm cái gì vậy, con nít ranh mà bày đặt chơi trò “xã hội đen học đường” gì chứ.

“Ối chao, Triệu Lão Tả!” Mới đó mà đám người đuổi theo Nhiếp Thanh Châu cũng đã chạy tới, chỉ nghe thấy gã băng đầu có thù với anh kêu lên một cách khoa trương, giọng điệu thoáng ý châm chọc.

Người vừa mới hút thuốc xong cười ha hả: “Ối chao, Tiền Phong Dương, sao đầu giòn thế, vết thương chưa lành à?”

Gã băng đầu khinh bỉ nhổ một bãi nước bọt, hung hăng nói: “Nhiếp Thanh Châu đâu? Tụi bây giao Nhiếp Thanh Châu ra đây cho tao!”

“Tao biết đi đâu tìm Tiểu Châu cho mày? Hơn nữa, mày đường đường là một kẻ lăn lộn mấy năm trời, lại bị một thằng học sinh cấp ba mới vào nghề chưa được bao lâu bổ đầu, nếu là tao thì sẽ xấu hổ đến mức không dám ra đường. Xem đám các người làm việc kìa, Vu Lão Tam mấy năm nay làm ăn ngày càng xuống dốc rồi đấy.”

“Triệu Lão Tả, mày cũng dám nhắc đến anh Vu với tao à? Việc làm ăn của đám Trương Khiển chúng mày mới là ngày càng khó khăn thì có, có tiền trả lương để nuôi chúng mày không? Hôm nay tao cũng không muốn nhiều lời với mày, giao Nhiếp Thanh Châu ra đây, tao phải trả thù vết thương trên đầu này!”

“Món thù đó của mày là của Tiểu Châu sao? Tiểu Châu làm việc cho anh Khiển, thù của mày là nhắm vào anh Khiển, có bản lĩnh thì đánh nhau với chúng tao một trận. Tiền thuốc men của mày chúng tao vẫn bồi thường nổi.”

“Tao sợ mày chắc!”

Nhiếp Thanh Châu nhìn những bóng người trên tường hỗn loạn lao vào nhau, nhất thời náo nhiệt không thể tả.

Diễn biến bất ngờ này khiến anh đứng sững tại chỗ. Anh từ từ quay đầu nhìn Hạ Nghi, chỉ tay về phía bên ngoài: “Hình như chúng ta phải đợi họ đánh xong rồi mới ra ngoài được.”

Hạ Nghi im lặng rút điện thoại từ trong túi ra, vẫn là điện thoại nắp gập kiểu cũ, bấm vài phím rồi áp vào tai, nói nhỏ: “Sở cảnh sát phải không ạ? Ở ngã tư đường Triều Vân và hẻm Cổ Bì có người đang đánh nhau bằng hung khí.”

Nhiếp Thanh Châu hơi ngạc nhiên nhìn Hạ Nghi với gương mặt bình thản.

“Vâng, khoảng mười người.”

Từ góc nhìn này, Nhiếp Thanh Châu tinh ý phát hiện có thứ gì đó trên bức tường đất đang bò về phía vai Hạ Nghi, nhìn kỹ lại thì hóa ra là một con rết.

Nhiếp Thanh Châu không sợ gì cả, chỉ là hồi nhỏ bị rết cắn, từ đó về sau nhìn thấy côn trùng nhiều chân là chỉ muốn chạy sang bên kia đường.

Anh lập tức cảm thấy vạn vật chìm vào im lặng, như có thể nghe thấy tiếng bò rục rịch của con côn trùng đó. Anh giơ ngón tay chỉ vào bức tường đất, run rẩy nói: “Rết… con rết…”

Anh không nhận ra giọng mình to đến mức nào. Giây tiếp theo Hạ Nghi đột ngột áp sát anh, chân cô chen vào giữa hai chân anh, giơ tay lên bịt miệng anh lại, đè anh chặt cứng vào thùng hàng.

Ngay khoảnh khắc ấy, anh suýt nữa đã đấm trả theo phản xạ, nhưng lại bị lý trí kiềm chế chặt chẽ, nắm đấm siết chặt đến trắng bệch.

Nhiếp Thanh Châu ú ớ phát ra vài tiếng, ánh mắt chạm vào đôi mắt của cô gái trước mặt. Ánh sáng điện thoại hắt lên má Hạ Nghi, chiếu vào đôi mắt đen láy của cô một vệt xanh lam huyền ảo, như đá opal đen. Tiếng gậy gộc, chửi bới và la hét bên ngoài mờ nhạt dần thành âm thanh nền xa xăm, tiếng ve sầu trên đầu kêu râm ran. Đôi mắt cô cứ nhìn thẳng vào anh, như có một sức mạnh vô cùng kiên định giữ anh lại tại chỗ.

Giây phút này như thể tất cả mọi thứ đều không thể di chuyển, chỉ có đôi môi cô đang mấp máy.

“… Không mang dao, nhưng có thứ gì đó giống gậy.”

“… Vâng, tôi cũng không biết.”

“Được rồi, cảm ơn.”

Hạ Nghi trả lời xong câu hỏi của cảnh sát liền gập điện thoại lại, rồi buông bàn tay đang bịt miệng Nhiếp Thanh Châu xuống. Cô lùi lại một bước giữ khoảng cách với anh, quay đầu nhìn con rết đang ung dung bò trên tường, vẻ mặt không chút biểu cảm.

Nhiếp Thanh Châu hạ giọng giải thích: “Tôi không cố ý, tôi chỉ là…”

Hạ Nghi vén vạt áo khoác của anh lên, nhanh gọn ấn vào tường, kết thúc cuộc đời không đúng lúc của con rết này.

“…”

Nhiếp Thanh Châu nhìn xác con rết trên vạt áo khoác của mình, nhất thời không biết có nên cảm ơn cô không.

Hạ Nghi không nói một lời, lại dựa vào tường đứng thẳng. Đôi mắt rung động lòng người mà anh đã nhìn thấy lúc nãy cụp xuống, bị hàng mi che khuất.

Nhiếp Thanh Châu nghĩ, mười năm sau cô ấy cũng không thích nói nhiều, em họ anh nói các cuộc phỏng vấn của cô ấy đều rất ngắn gọn, người dẫn chương trình hỏi gì thì cô ấy đáp nấy, không bao giờ nói rộng ra hay giải thích thêm.

Anh rất muốn nói với em họ mình rằng, làm người thì phải biết đủ, đại minh tinh của em đã tốt hơn nhiều rồi, nếu em mà thấy cô ấy năm mười sáu tuổi thì mới thật sự là kiệm lời như vàng, khó mà cạy miệng.

Nhưng nếu em họ anh biết nắm đấm của Hạ Nghi từng đấm vào cằm anh, tay Hạ Nghi từng bịt miệng anh, thì chắc chắn sẽ hét lên làm tốc mái nhà, kèm theo đó là ghen tị, ghen ghét đến mức nửa đêm không ngủ được.

Nhiếp Thanh Châu không nhịn được cười một tiếng, anh lục lọi trong túi, bất ngờ tìm thấy vài cây kẹo mút mua lúc sáng. Anh lấy ra, dựa vào ánh sáng để nhận dạng, khui cây kẹo vị dâu tây nhét vào miệng để át đi cơn nghiện thuốc, rồi đưa cây kẹo vị cola cho Hạ Nghi.

“Vừa rồi cảm ơn cậu đã giúp tôi.” Nhiếp Thanh Châu lắc lắc cây kẹo mút: “Vị cola đấy.”

Đây là cây kẹo mút vị cola cuối cùng của anh.

Hạ Nghi ngước mắt nhìn anh, rồi lại cúi xuống nhìn cây kẹo mút trong tay anh, như muốn nhìn ra điều gì đó khác biệt trên khuôn mặt bình thường với hai mắt một mũi ấy, và trên cây kẹo mút bọc vỏ nhựa này.

Khi cánh tay Nhiếp Thanh Châu bắt đầu mỏi nhừ, bất ngờ thay, Hạ Nghi đã đưa tay nhận lấy cây kẹo.

“Cảm ơn.” Cô lịch sự nói, giọng nhàn nhạt.

BÌNH LUẬN

    Chia sẻ cảm nghĩ của bạn nhé!

    Vui lòng đăng nhập để tham gia bình luận cùng chúng mình 💗

TRUYỆN CÙNG THỂ LOẠI

Ngân Bát
173
Thất Duyên Lý
519
Húy
12119
Mộ Chi
314
Hàm Yên
34562
error: Content is protected !!