← Trước Sau →

Chương 56: Có muỗi

Hành lang yên tĩnh, không một tiếng gió.

Có một chiếc đèn tường hình như bị hỏng, lúc sáng lúc tối, ánh sáng càng thêm mờ ảo, lãng mạn.

Văn Đàn ngẩng đầu, nhắm mắt đáp lại, tay không biết từ lúc nào đã nắm chặt lấy áo sơ mi ở eo Minh Trạc.

Trên bầu trời, không biết từ lúc nào đã lặng lẽ mọc lên một vầng trăng khuyết.

Minh Trạc buông cô ra, giọng nói khàn khàn, chậm rãi: “Nhận được quà cảm ơn rồi.”

Mắt Văn Đàn long lanh, trên môi vẫn còn lưu lại hơi ấm của anh, giọng nói cũng nhuốm màu quyến rũ: “Không phải thầy Minh nói… chức năng xóa sạch một chạm của anh không thể dùng hai lần sao?”

Anh “Ừ” đáp lại, yết hầu khẽ trượt, giọng điệu vẫn ung dung: “Lần này em xóa.”

Văn Đàn: “…”

Giờ thì cuối cùng cô cũng hiểu được tâm trạng của Minh Trạc khi cô nói câu đó trên thảo nguyên đêm hôm ấy.

Khi Văn Đàn trở về phòng, Văn Văn đã dọn dẹp xong đồ đạc mua về, lại bày các hộp thức ăn trong túi giấy lên bàn trà, một tay chống cằm, không biết đang nghĩ gì.

Nghe thấy tiếng động ở cửa, cô ấy lập tức chạy tới: “Chị Văn Đàn, chị về rồi.”

Văn Đàn nghiêng đầu, ậm ừ đáp lại.

Văn Văn như một Sherlock Holmes: “Những thứ đó thực sự không phải tặng nhầm sao? Khi quay phim buổi tối chị sẽ không ăn đồ nhiều dầu mỡ như vậy.”

“Bạn đặt.”

Văn Văn chợt hiểu ra: “Thảo nào, vậy chị tranh thủ ăn lúc còn nóng đi, lát nữa nguội mất.”

Văn Đàn khựng lại, sau đó gật đầu, đi tới.

Văn Đàn ngồi trên ghế sofa, Văn Văn đưa đũa cho cô thì “Ơ” một tiếng: “Chị Văn Đàn, mặt chị đỏ quá, môi cũng sưng nữa.”

“…”

Văn Đàn thản nhiên nói: “Dưới lầu có muỗi.”

Lời giải thích này đã thành công đánh lừa Văn Văn, bởi vì hôm qua khi ở dưới lầu, cô ấy cũng bị muỗi đốt hai nốt.

Văn Văn tức giận: “Muỗi mùa thu là đáng ghét nhất, vừa to vừa độc, lại còn chuyên đốt vào những chỗ dễ thấy.”

Văn Đàn thấy hơi chột dạ, vừa bỏ miếng sườn vào miệng đã nghe Văn Văn nói tiếp: “Hay là em đi mua cho chị ít thuốc mỡ giảm sưng nhé, nếu không sẽ ảnh hưởng đến việc quay phim ngày mai.”

“… Không cần đâu.” Văn Đàn nói, “Mai chắc sẽ khỏi thôi.”

Văn Đàn cố gắng chuyển hướng sự chú ý của cô ấy: “Em cũng ăn đi, chị ăn không hết đâu.”

Văn Văn không cần kiểm soát vóc dáng, cũng không cần giảm cân, rất vui lòng giúp cô chia sẻ nỗi khổ ngọt ngào này.

Tuy Văn Đàn ăn không nhiều, nhưng vẫn dậy từ sáu giờ sáng, uống một cốc cà phê đen, rồi xuống phòng tập gym.

Vừa hay, Quý Hồi và vài nam diễn viên khác trong đoàn cũng ở đó.

Quý Hồi nhìn thấy cô thì rất ngạc nhiên, lấy khăn lau mồ hôi: “Cô dậy sớm vậy?”

Văn Đàn cười gượng: “Tối qua ăn hơi quá đà.”

“Ừ, vậy cô tập trước đi, tôi ở đằng kia, có gì cứ hỏi tôi.”

Quý Hồi không chỉ yêu thích các hoạt động ngoài trời, mà còn rất rành về các thiết bị trong phòng tập gym.

Văn Đàn gật đầu, bước lên máy chạy bộ: “Vâng, cảm ơn anh.”

“Không có gì.”

Văn Đàn ở trong phòng tập gym hơn một tiếng, nhìn thấy mặt trời mọc qua cửa kính lớn trước mặt.

Cô lấy điện thoại ra chụp một bức ảnh, rồi đăng lên dòng thời gian.

Văn Đàn: [Chào buổi sáng~/mặt trời.jpg]

Văn Đàn rất ít khi đăng lên dòng thời gian, lần trước là ngày đi bộ đường dài ở Namcha Barwa.

Không nhiều người dậy lúc hơn bảy giờ, nên cũng không có phản hồi nào.

Khi Văn Đàn rời đi, thấy Quý Hồi và những người khác vẫn còn ở đó, cô cất tiếng chào hỏi.

Đến khi cô về phòng, điện thoại rung lên.

Lâm Sơ Dao: [Chào~buổi~sáng~~~]

Lâm Sơ Dao: [Đăng cho ai xem vậy?]

Văn Đàn: […]

Văn Đàn: [Đương nhiên là đăng cho cậu xem rồi, bảo bối của tớ.]

Lâm Sơ Dao không tin, theo như cô ấy hiểu về Văn Đàn, cô chỉ đăng những dòng thời gian như vậy khi tâm trạng đặc biệt tốt.

Tràn đầy sức sống và năng lượng.

Đã rất lâu rồi, cô ấy không thấy Văn Đàn như vậy.

Lâm Sơ Dao vốn định đi hỏi anh họ mình, nhưng lại sợ xảy ra sự hiểu lầm như lần trước, cuối cùng vẫn thôi.

Văn Đàn tắm rửa xong, lại ra ngoài mua bữa sáng về, Văn Văn mới đến gõ cửa.

Cô chạy ra mở cửa, nở nụ cười rạng rỡ: “Chào buổi sáng.”

Văn Văn chưa bao giờ thấy cô nhiệt tình như vậy, lắp bắp nói: “Chào… chào buổi sáng. Chị Văn Đàn, hôm nay chị có chuyện gì vui sao?”

Văn Đàn nói: “Không có gì, dậy sớm là khởi đầu của mọi cuộc sống tốt đẹp.”

Văn Văn: “…”

“Em thấy tranh thủ ngủ thêm chút nữa, cuộc sống mới tốt đẹp hơn.”

Tuy nhiên, Văn Văn cảm thấy, được làm trợ lý cho Văn Đàn là điều may mắn nhất, cô nàng thường nghe nói nhiều nghệ sĩ trong giới rất khó hầu hạ.

Có người bắt trợ lý ngủ trong bồn tắm, có người bắt giặt đồ lót, có người nửa đêm còn bị gọi dậy đi mua những thứ kỳ quặc.

Mỗi ngày của Văn Văn cơ bản là Văn Đàn quay phim xong thì cô ấy cũng được tan làm, lúc nghỉ ngơi, Văn Đàn cũng chưa bao giờ gọi điện cho cô ấy.

Ngoài ra, bất cứ lúc nào cũng có phúc lợi và quà tặng.

Đến phim trường, Đặng Văn Sơn đã ở đó điều chỉnh ánh sáng.

Ông ta nhìn thấy Văn Đàn liền gọi cô lại, đưa cho cô một chiếc máy ảnh: “Biết dùng không?”

Văn Đàn cúi đầu thao tác thử: “Cũng được.”

Vài cảnh quay mới được Đặng Văn Sơn thêm vào cho Văn Đàn là cảnh riêng với Quý Hồi, được quay dưới dạng phim tài liệu cuộc sống bằng máy ảnh, ghi lại từng khoảnh khắc ngọt ngào trong cuộc sống của họ.

Đó cũng là thứ duy nhất giúp nhân vật do Quý Hồi đóng tiếp tục sống sau khi nhân vật do cô đóng qua đời.

Vài cảnh quay đầu tiên là Văn Đàn cầm máy quay, sau đó hầu hết nội dung đều do Quý Hồi cầm máy ảnh.

Đặng Văn Sơn nói với Văn Đàn: “Tôi nói trước với cô, những cảnh quay này chưa chắc đã được đưa vào phim chính thức, có thể sẽ dưới dạng after-credit hoặc dưới dạng video hậu trường do đoàn phim công bố.”

Nhiều diễn viên sẽ không vui khi những cảnh quay mà họ đã vất vả quay bị cắt bỏ.

Vì vậy, ông ta phải nói trước với Văn Đàn.

Văn Đàn gật đầu: “Tôi thế nào cũng được.”

Đây là công việc của cô, làm tốt công việc của mình, thể hiện đủ nổi bật, ắt sẽ được đạo diễn giữ lại, dù ở hình thức nào cũng được.

Nếu bị cắt bỏ, chứng tỏ diễn xuất của cô vẫn còn thiếu sót.

Một lát sau, Quý Hồi cũng đến phim trường. Hôm nay anh ta hoàn toàn khác với hình ảnh lôi thôi lếch thếch trước đó, sạch sẽ, sảng khoái, tràn đầy nam tính.

Ngay cả Văn Văn vốn không nhạy cảm lắm cũng ôm lấy cánh tay Văn Đàn, không nhịn được thốt lên: “Chị Văn Đàn, đẹp trai quá!”

Quý Hồi dường như nghe thấy cô ấy nói, quay đầu lại nhìn, nhướng mày, vô cùng quyến rũ.

Đặng Văn Sơn thì không khách sáo, cuộn kịch bản lại gõ vào đầu anh ta: “Cậu làm dáng gì đấy, đã nhớ những lời tôi vừa nói chưa?”

Quý Hồi ho khan một tiếng: “Nhớ rồi ạ.”

Cảnh quay hôm nay mang bầu không khí ngọt ngào và ấm áp, hoàn toàn khác với những cảnh quay hoành tráng trước đó, hơn nữa lại được quay dưới dạng vlog, mỗi lần quay, Văn Đàn và Quý Hồi đều quay một lần là được.

Đặng Văn Sơn càng xem càng hài lòng, nói với nhân viên bên cạnh: “Hay là tôi cũng đi quay phim tình cảm văn nghệ nhỉ, xem người trẻ yêu đương thích thật.”

Nhân viên: “…”

Họ nghi ngờ rằng Đặng Văn Sơn thêm những cảnh này vào chỉ để thỏa mãn mong muốn được “chèo thuyền” của ông.

← Trước Sau →

BÌNH LUẬN

  1. Chia sẻ cảm nghĩ của bạn nhé!

    Vui lòng đăng nhập để tham gia bình luận cùng chúng mình 💗

TRUYỆN CÙNG THỂ LOẠI

Hàm Yên
1436
Hồng Anh
28
Minh Loan
1313
Giá Oản Chúc
1404
Mộ Chi
3890