← Trước Sau →

Chương 146: Vi phạm hợp đồng

Minh Trạc gọi hai phần ăn sáng rồi trả thực đơn cho tiếp viên hàng không, quay đầu “ừm” một tiếng: “Quen biết từ đời ông nội anh.”

Văn Đàn nghĩ ngời rồi nói: “Vậy hai nhà là thế giao?”

Minh Trạc đáp: “Coi như vậy.”

Từ Thu vẫn còn ở gần đó, Văn Đàn sợ chị ấy nghe thấy nên nghiêng người về phía Minh Trạc, hỏi nhỏ: “Vậy hai người có kiểu đính hôn từ bé không?”

Họ ngồi khoang hạng nhất, ở giữa có vách ngăn.

Minh Trạc nhướng mày: “Anh và Chu Kế Quang?”

Văn Đàn ấp úng: “Em xem trên tivi toàn chiếu thế này, lúc mang thai còn chưa biết là con trai hay con gái, hai bên gia đình đã hẹn trước, nếu sinh ra một trai một gái thì sau này sẽ cho hai đứa kết hôn với nhau.”

“Không có ước hẹn như vậy.”

Văn Đàn bĩu môi: “Vậy sao em lại cảm thấy giám đốc Chu có dục vọng chiếm hữu biến thái đối với anh vậy?”

Minh Trạc nói: “Cậu ta bị bệnh.”

Văn Đàn đi vào vấn đề chính: “Vậy nếu anh có em gái, anh có để cô ấy lấy giám đốc Chu không?”

“Không.”

“Tại sao?”

Minh Trạc nhìn cô: “Em cũng nói rồi còn gì, cậu ta là kẻ biến thái.”

Văn Đàn: “…”

“Nếu em gái anh rất thích anh ta thì sao?”

“Dẫn nó đi khám mắt.”

Trong lòng Văn Đàn thầm thương tiếc cho Lâm Sơ Dao vài giây, rồi mới nói: “Thầy Minh, anh đã từng nghe câu này chưa?”

Minh Trạc hỏi: “Câu gì?”

“Kẻ diệt rồng cuối cùng cũng hóa thành ác long.”

Minh Trạc khẽ nhếch môi: “Nếu em muốn nghe Chu Kế Quang gọi em là chị dâu thì anh cũng có thể chấp nhận.”

Văn Đàn không ngờ mình lại dễ dàng bán đứng Lâm Sơ Dao như vậy, cô cố gắng giữ bình tĩnh, nghiêm túc chữa cháy: “Em nói là em gái, chứ không phải… em họ.”

“Mọi giả thiết đều được chứng minh dựa trên sự thật đã được xác định.”

Văn Đàn nghẹn họng, không nói nên lời.

Đúng là chơi trò đấu trí với người thông minh giống như không mặc quần áo vậy.

Mười giờ sáng giờ Paris, máy bay hạ cánh xuống sân bay Charles de Gaulle.

Tuần lễ thời trang lần này là một trận chiến khó khăn, từ lúc khởi hành Văn Đàn đã bị giới truyền thông và giới thời trang dõi theo.

Cô được Ethereal mời đến, nhất cử nhất động sau khi xuống máy bay đều bị phóng đại.

Bên kia, Quý Tư Tư lại thay một bộ đồ sân bay khác, trên mạng tràn ngập những bài marketing.

Văn Đàn lên xuống máy bay đều mặc cùng một bộ đồ, độ bàn tán cũng giảm đi đáng kể.

Ethereal cử người đến đón, họ xuống máy bay không dừng lại lâu mà lên thẳng xe thương mại rời đi.

Đến khách sạn đã được đặt trước, váy dạ hội sẽ mặc vào buổi chiều cũng đã được gửi đến, là một chiếc váy dài hai dây bằng lụa trắng, ngoài thiết kế xếp ly ở ngực thì không còn bất kỳ điểm nhấn nào khác.

Văn Đàn tắm xong, bắt đầu làm tóc và trang điểm.

Văn Văn đứng bên cạnh, hỏi nhỏ: “Chị Thu, như vậy có đơn giản quá không ạ? Em mới thấy Quý Tư Tư đăng ảnh xuất phát từ khách sạn, chiếc váy cô ta mặc rất cầu kỳ.”

Từ Thu ngồi trên ghế sofa, lật xem tạp chí đặt trên đầu gối: “Phong cách của Ethereal là tối giản và cao cấp, cô ấy mặc bộ này rất đẹp.”

Stylist vừa trang điểm cho Văn Đàn vừa nói: “Đi xem show chứ không phải đi thảm đỏ, phô trương quá ngược lại sẽ không tốt.”

Văn Văn cảm thấy cô ấy nói có lý, bèn yên tâm ngồi xuống, một tay chống cằm, vẻ mặt sùng bái: “Dù sao thì chị Văn Đàn mặc gì cũng đẹp.”

Ngay sau đó, cô ấy lại không kiềm được lẩm bẩm: “Không biết giám đốc Tưởng nghĩ gì nữa, nếu em là ông ấy, lúc trước có bán nhà bán cửa cũng phải lăng xê cho chị Văn Đàn, Quý Tư Tư nào có sánh bằng chị ấy.”

Từ Thu nghe vậy, bỗng nhớ đến chuyện mình đi hỏi thăm giúp Văn Đàn, sắc mặt hơi nghiêm trọng.

Chị thu lại dòng suy nghĩ, cầm tạp chí gõ nhẹ vào đầu Văn Văn: “Đã nói với em bao nhiêu lần rồi, đừng có nói năng linh tinh nữa.”

Văn Văn cười hì hì: “Ở đây cũng không có người ngoài mà.”

Từ Thu đi đến bên cạnh nói với Văn Đàn: “Lát nữa khi xem show, chị và Văn Văn không thể đi cùng em. Ngoài hai vệ sĩ do ban tổ chức sắp xếp cho em, chị đã nói với họ rồi, lúc đó Minh Trạc sẽ đi cùng em.”

Văn Đàn đang uống nước, đột nhiên bị sặc.

Cô im lặng một lúc mới nói: “Chị Thu, em vi phạm hợp đồng rồi.”

Cho dù là trên hợp đồng có viết rõ ràng, Chu Kế Quang đã cho cô lựa chọn trước khi vào Hoàn Vũ, hay là lời dặn dò của Từ Thu, tất cả đều nói rõ rằng cô không được yêu đương.

Nhưng bây giờ xem ra, họ đều đã biết rồi.

Từ Thu nói: “Không sao, chỉ cần em không làm ảnh hưởng đến việc quay phim là được.”

Văn Đàn cố chấp: “Bởi vì là anh ấy nên mới được, đúng không?”

Từ Thu không phủ nhận, chỉ nói: “Bởi vì là cậu ấy, nên lúc trước giám đốc Chu mới đưa ra yêu cầu này với em.”

Nói cách khác, thực ra nếu cô không yêu đương với Minh Trạc thì Chu Kế Quang cũng sẽ không đưa ra điều kiện cứng nhắc này.

Chu Kế Quang muốn dùng cách này để ngăn cản hai người họ đến với nhau, nhưng rõ ràng đã thất bại.

Đợi stylist đi tìm đồ trong túi, Văn Đàn mới nói khẽ: “Chị Thu, chị làm quản lý nghệ sĩ lâu như vậy, có từng thấy nữ minh tinh nào lấy chồng giàu mà thực sự sống hạnh phúc không?”

Từ Thu cũng không lừa cô: “Có, nhưng chỉ là số ít.”

Văn Đàn bổ sung: “Hơn nữa về cơ bản sau khi kết hôn đều giải nghệ.”

“Trên đời này không có chuyện gì là tuyệt đối, chị cũng không dám đảm bảo. Nhưng chắc là em rõ hơn chị, Minh Trạc khác với đại đa số bọn họ.” Từ Thu tiếp tục, “Thực ra em không cần quá cố chấp với chuyện này, hai người quen biết nhau với thân phận gì thì cứ yêu nhau với thân phận đó là được rồi.”

“Em cũng muốn đơn giản như vậy, nhưng bố và bà nội anh ấy sẽ không đồng ý.” Văn Đàn cụp mi, “Em cũng không chỉ muốn đi cùng anh ấy một đoạn đường.”

Cô muốn đi cùng anh một đoạn đường thật dài, đến thật nhiều nơi, thảo nguyên, núi tuyết, sa mạc, hoang dã, sông băng…

Từ Thu nói: “Nếu mẹ cậu ấy còn sống, nhất định sẽ rất thích em.”

Văn Đàn ngạc nhiên ngẩng đầu.

“Người chị mà chị đã nói với em lần trước chính là mẹ cậu ấy.” Từ Thu nói tiếp, “Chị ấy là một nhiếp ảnh gia, tuy xuất thân từ gia đình trí thức nhưng tính cách rất phóng khoáng, thường xuyên chạy đến châu Phi chụp ảnh động vật hoang dã, một lần đi là ở lại nửa năm. Ở thời đại đó, chị ấy cũng coi như là người đi ngược lại truyền thống.”

“Nhưng bố của Minh Trạc… trông không giống người dễ tính.”

Từ Thu cười cười: “Nhưng vì mẹ của Minh Trạc mà ông ấy đã thành lập một cơ sở bảo vệ động vật hoang dã ở châu Phi.”

Văn Đàn nghe xong cảm thấy thật xót xa, không kìm được hỏi: “Vậy bà ấy… mất như thế nào?”

“Khi mang thai Minh Cảnh, để bảo vệ voi con, chị ấy đã bị những kẻ săn trộm tấn công dẫn đến xuất huyết ồ ạt. Minh Cảnh vì vậy mà sinh ra đã ốm yếu, chị ấy cũng giữ lại mầm bệnh, chẳng được mấy năm thì qua đời.”

Từ Thu nhìn ra ngoài cửa sổ, như đang tự nói với chính mình: “Năm đó, Minh Cảnh bốn, năm tuổi, Minh Trạc cũng chỉ sáu, bảy tuổi, chắc họ cũng không có ấn tượng gì về chị ấy.”

← Trước Sau →

BÌNH LUẬN

  1. Chia sẻ cảm nghĩ của bạn nhé!

    Vui lòng đăng nhập để tham gia bình luận cùng chúng mình 💗

TRUYỆN CÙNG THỂ LOẠI

Hàm Yên
1436
Hồng Anh
28
Minh Loan
1313
Giá Oản Chúc
1404
Mộ Chi
3890