Một chùm pháo hoa khác lại nở rộ trên con phố không xa.
Ánh sáng muôn màu rọi lên hai người, như mộng như ảo.
Mấy năm nay, Văn Đàn đã quen với việc ở một mình, dù là đêm giao thừa hay bất kỳ ngày lễ nào khác, nói cho cùng, náo nhiệt nhất, khó khăn nhất cũng chỉ có một hai ngày mà thôi.
Trùm chăn ngủ một giấc, đêm nay sẽ qua, ngày mai vẫn là một ngày mới.
Nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng, sẽ có người vượt gần một nghìn cây số chỉ vì không muốn cô đón giao thừa một mình.
Văn Đàn ngước nhìn anh, nước mắt lưng tròng, mũi hơi cay cay: “Em xin lỗi…”
Minh Trạc đưa tay nâng mặt cô lên: “Đừng khóc, nếu em không muốn gặp anh, bây giờ anh sẽ đi.”
Nhưng anh càng nói như vậy, Văn Đàn càng không kìm được nước mắt.
Cô nức nở tiến lên một bước, vùi đầu vào lòng anh, ôm chặt eo anh, nghẹn ngào nói: “Không phải em không muốn gặp anh… Em rất nhớ anh, mỗi ngày đều rất nhớ…”
Minh Trạc ôm cô, giọng nói rất trầm thấp: “Anh cũng rất nhớ em.”
Khoảnh khắc này, tất cả những phòng tuyến trong lòng Văn Đàn đều hoàn toàn sụp đổ.
Cô muốn mặc kệ tất cả, không quan tâm tương lai sẽ ra sao, chỉ cần hiện tại.
Văn Đàn rời khỏi vòng tay Minh Trạc, nắm lấy tay anh, lạnh quá.
Cô vừa định nói gì đó thì phía sau vang lên một giọng nói: “Tiểu Đàn?”
Văn Đàn theo bản năng quay đầu lại, nhìn thấy bóng dáng ở đằng xa: “Bà Trương.”
Bà Trương cười hiền hậu nói: “Bạn trai à?”
Văn Đàn nhìn Minh Trạc, rồi nhỏ giọng đáp: “Vâng…”
Bà Trương nói: “Vậy thì tốt, bà còn lo bà ngoại con mất rồi, con chỉ có một mình.”
Văn Đàn nói chuyện với bà vài câu, rồi nói: “Bà Trương, chúng con lên nhà trước đây.”
“Được, đi đi, ở dưới này lạnh lắm, hai đứa cũng không biết mặc thêm áo ấm.”
Văn Đàn gật đầu, kéo Minh Trạc vào tòa nhà.
Cô hỏi: “Lâm Sơ Dao nói địa chỉ cho anh sao?”
Lúc bà ngoại mất, cô về một mình, Lâm Sơ Dao biết chuyện cũng đã đến.
Ở bên cạnh cô, cùng cô vượt qua những ngày tháng khó khăn nhất.
Minh Trạc “ừm” một tiếng, cúi đầu nhìn bàn tay cô đang nắm tay anh, lặng lẽ siết chặt.
Lên đến tầng năm, Văn Đàn định lấy chìa khóa mở cửa nhưng lại không rút tay ra được.
Cô nhỏ giọng ra hiệu: “Em phải mở cửa…”
Minh Trạc mới buông tay cô ra.
Cánh cửa sắt chống trộm đã rất cũ, khi mở cửa, không chỉ chìa khóa kêu ken két mà cả cánh cửa cũng phát ra tiếng động.
Ánh đèn trong căn nhà nhỏ không sáng lắm, là ánh sáng vàng cam kiểu cũ.
Văn Đàn đẩy cửa ra, đặt chìa khóa lên tủ giày, cởi áo khoác của anh treo lên, rồi ôm hộp giữ nhiệt vào lòng: “Anh vào đi… không cần thay giày đâu.”
Minh Trạc đi theo sau cô, đóng cửa lại.
Văn Đàn đi đến bàn ăn, đặt hộp giữ nhiệt lên, rồi vào bếp lấy hai bộ bát đũa.
Ánh mắt Minh Trạc lướt qua thùng rác trong phòng khách.
Hơi nước trong hộp giữ nhiệt quá nhiều, Văn Đàn không vặn được, bèn chạy đến trước mặt anh: “Thầy Minh.”
Minh Trạc thu hồi ánh mắt, nhận lấy hộp, vặn mở rồi đặt từng tầng lên bàn.
Thức ăn bên trong vẫn còn nóng, nhìn rất ngon miệng.
Là những món mà nhà hàng ở Khánh An không thể làm được.
Hơn nữa, bây giờ đã là đêm giao thừa, các nhà hàng cơ bản đều đã đóng cửa.
Rất có thể là anh đã mang từ Giang Thành đến.
Sau khi ngồi xuống, Văn Đàn nhìn người đối diện, không nhịn được hỏi: “Anh đi tàu cao tốc hay máy bay đến đây?”
Vé máy bay hôm nay khó mua vô cùng, tàu cao tốc chắc cũng không dễ dàng gì.
Minh Trạc nói: “Lái xe.”
Văn Đàn ngẩng phắt đầu lên: “Vậy phải mất bao lâu?”
Minh Trạc múc canh vào bát cho cô, giọng điệu bình thản: “Không lâu.”
Văn Đàn không tin, lập tức lấy điện thoại ra xem bản đồ.
Từ Giang Thành đến Khánh An, lái xe mất mười tiếng.
Bây giờ là chín giờ tối, nghĩa là anh đã xuất phát muộn nhất là mười giờ sáng.
Tối qua họ vừa cãi nhau, vậy mà sáng nay anh đã chuẩn bị vượt gần một nghìn cây số để đến đón giao thừa cùng cô.
Cổ họng Văn Đàn nghẹn lại, nước mắt rơi lã chã.
Minh Trạc thở dài, đứng dậy ngồi xuống bên cạnh cô, nâng mặt cô lên nhẹ nhàng lau nước mắt: “Sao lại khóc nữa rồi?”
Văn Đàn không kìm được nước mắt: “Em không đáng để anh đối xử tốt với em như vậy… Ở Nyingchi cũng vậy, anh lái xe bốn năm tiếng đồng hồ để mua giày cho em, vậy mà em lại đối xử với anh như thế…”
Minh Trạc nhìn cô, chậm rãi nói: “Anh làm những việc này không phải vì em có xứng đáng hay không, mà là anh bằng lòng, em không cần phải cảm thấy áp lực gì cả.”
Chính vì vậy, Văn Đàn không thể tưởng tượng được, nếu sau này anh không còn yêu cô nữa, nếu anh đối xử với người khác như vậy, cô phải làm sao.
Trước đây ở làng Suosong, cô nghĩ rằng mình sẽ cần rất nhiều thời gian để quên anh.
Nhưng bây giờ, có lẽ cả đời này cô cũng không thể quên được.
Nước mắt của Văn Đàn càng lau càng nhiều, Minh Trạc bật cười: “Em đúng là được làm bằng nước.”
Câu này anh đã từng nói, nhưng không phải trong cùng một hoàn cảnh.
Tai Văn Đàn nóng ran, nhận lấy tờ giấy trong tay anh, tự lau nước mắt.
Minh Trạc quay đầu nhìn bàn ăn: “Ăn cơm trước đi được không, sắp nguội rồi.”
Văn Đàn uể oải “ừm” một tiếng, cầm đũa lên.
Từ tối qua đến giờ, cô chỉ ăn qua loa một bát mì ở dưới lầu lúc trưa, đã đói lắm rồi.
Ăn xong, Văn Đàn mới nhớ ra hỏi anh: “Hôm nay là giao thừa, anh không đón Tết cùng… bà nội và mọi người sao?”
Minh Trạc nói: “Trước đây anh sẽ ăn trưa cùng bà nội, thỉnh thoảng một lần không sao.”
“Vậy đêm giao thừa anh cũng ở một mình sao?”
“Gần như vậy.”
Văn Đàn không biết nghĩ đến điều gì, đứng dậy nói: “Anh đợi em một lát.”
Cô chạy vào phòng mình, lục lọi quanh bàn học một hồi, cuối cùng cũng lấy ra một chiếc hộp từ dưới ngăn kéo.
Khi Văn Đàn ra ngoài, Minh Trạc đang rửa bát.
Cô đi đến bên cạnh anh, dùng khăn sạch lau khô nước, rồi cất bát đũa vào tủ.
Nhà bếp rất nhỏ, hai người đứng đó, gần như không còn chỗ trống.
Nhưng cũng chính vì vậy mà càng thêm ấm cúng và hạnh phúc.
Giọng nói của Minh Trạc vang lên: “Hôm nay em đã đi thăm bà ngoại chưa?”
Văn Đàn khẽ gật đầu: “Em đi rồi.”
Cô dừng lại một chút, rồi nói: “Còn gặp mẹ em nữa.”
“Những thứ em vứt đi là do bà ấy mang đến sao?”
Văn Đàn “ừm” một tiếng, cụp mắt xuống: “Bà ấy nói con gái bà ấy đang học đại học ở Giang Thành, học khoa Diễn xuất, nhờ em chăm sóc. Chắc là sau này muốn vào giới giải trí, muốn em giúp đỡ.”
Minh Trạc quay người lại, không hề ngạc nhiên: “Em đồng ý rồi.”
Căn nhà quá nhỏ, Văn Đàn đứng rất gần anh, gần như sắp ngã vào lòng anh.
Cô né tránh ánh mắt anh: “Dù sao thì mạng sống của em cũng là do bà ấy ban cho. Hơn nữa, trước khi mất, bà ngoại cũng không yên lòng về bà ấy, lúc hấp hối vẫn luôn gọi tên bà ấy. Đây là lần đầu tiên bà ấy mở lời cầu xin em, em cũng chỉ đồng ý lần này, coi như là vì bà ngoại.”
Nếu không có Dương Thanh Uyển thì sẽ không có Văn Đàn, lý do bà ngoại nuôi nấng cô cũng là vì Văn Đàn là con gái của con gái bà.
Mọi việc đều có nhân quả.
truyện hay lắm bạn, dịch mượt nữa, ra chương mới nhanh nhanh nha bạn
cảm ơn bạn đã ủng hộ nhé, mình sẽ tranh thủ lên truyện thường xuyên
Cảm ơn nhà đã edit truyện ạ. Mong truyện nhanh hoàn để mn cùng đọc.😘🥰👏
cảm ơn bạn đã ủng hộ nhé, mình sẽ tranh thủ lên truyện thường xuyên